Chúng em yêu nhau khi bước vào 2 năm cuối của Đại học. Anh là người đàn ông tuyệt vời, có ý chí, tự lập và luôn vươn lên trong cuộc sống
Trong 2 năm đầu yêu nhau, anh chăm sóc cho em rất chu đáo, luôn quan tâm thăm hỏi và bất cứ lúc nào em cần anh ấy luôn bên cạnh. Em cũng đón nhận như một lẽ thường tình, chỉ biết đón nhận chứ hiếm khi đáp lại.
Vì là người có ý chí nên sau khi tốt nghiệp anh lao ngay vào công việc. Nghề báo của chúng em đòi hỏi bản thân anh hải nỗ lực hết mình thì mới mong trụ lại được, nhất là anh lại đang làm việc ở một tờ báo đòi hỏi rất cao. Em không đủ khả năng theo nghề nên lại tiếp tục học để chuyển sang một công việc nhẹ nhàng hơn. Vả lại em nghĩ nếu cả hai đều theo nghề báo thì cuộc sống gia đình sau này sẽ không co người chăm sóc.
Lòng ai mà không ích kỷ, nhu cầu của những người bình thường không bao giờ là dừng lại. Gặp một tuần hai lần có người thấy rằng quá ít nhưng sao lại ít hơn những người xa nhau hàng tháng? Được yêu 5 điểm thì lại muốn 7, 8, 9,10… Đó là cái lý của cuộc sống em ạ! Tuy nhiên, quan trọng nhất là điều em phải xác định ngay; anh ấy có yêu và thực sự còn yêu nữa không? Anh ấy có chọn em là ngươi đi suốt cuộc đời hay anh ấy chỉ còn thương hại? Anh ấy có thực làm việc và có thực sự rõ ràng trong những mối quan hệ xã hội khác nhau hay không… Đấy là điều cực kỳ quan trọng am ạ!
Tuy nhiên, chính em cũng đã giải thích rồi đấy thôi! Em bảo rằng anh ấy rất hay đi và viết, em bảo rằng anh ấy làm việc nhiều lắm. Em bảo anh ấy liên tục nỗ lực để lo cho gia đình, cho bản thân trụ lại với công việc… Quả là em có sự hiểu biết của một người bạn, có sự quan tâm của một người yêu và có sự nhận thức của một người cũng có kiến thức về nghề báo… Tuy nhiên, em chưa “cam tâm” đồng cảm hoàn toàn. Điều này chúng tôi rất thông cảm khi chính em cũng nói rằng anh ấy không yêu ai khác…
Anh ấy vẫn có những điều chưa được. Tại sao em lại không cố gắng góp ý để anh ấy đổi thay. Hãy nói với anh ấy rằng em hy sinh soa cũng được nhưng em muốn anh ấy quan tâm hơn một ít để động viên em? Em nói lâu quá anh không đến nhà mẹ và những người thân thăm hỏi? Em hoàn toàn có thể làm điều ấy chứ em? Trong tình yêu sự hy sinh nào cũng có giới hạn, nếu em thực lòng nói ra thì chẳng lẽ anh ấy lại không biết? Cũng có thể khi em gửi thư này cho chúng tôi thì cũng là lúc em được nói với anh ấy rồi!
Chỉ còn lo lắng nữa là anh ấy có những “thói quen” gì mà lâu quá không chăm sóc em nhiều. Nếu em cũng giải được lời giải này thì mọi chuyện sẽ nhẹ nhàng hơn.
Hy vọng rằng em phải giải quyết vấn đề dựa trên sự thông cảm và đồng cảm. Chúc em thành công và hạnh phúc.
Tác giả bài viết: Muôn mặt tình yêu - PGS.TS Huỳnh Văn Sơn
Ý kiến bạn đọc
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn